An Ni Bảo Bối, nhà văn mạng nổi tiếng của Trung Quốc, sau những chuyến đi đơn lẻ qua Hồng Kông, Campuchia, Tây Tạng, rồi Việt Nam… đã viết ra những chiêm nghiêm rất sâu sắc về cuộc đời. Cuốn sách nhỏ mang tên Đảo tường vy đó được đông đảo các độc giả nữ yêu thích, thậm chí còn xem như một báu vật tinh thần.
Một mình đi, là chuyến du hành tâm tưởng, và cũng chính là trở về với chính mình, nhận thấy rõ mình trong cảm giác đơn độc ở một nơi xa lạ. Một mình không phải lúc nào cũng tốt, nhưng sẽ có những trải nghiệm ta cần sự cô đơn và tự do để tận hưởng.
Hãy tạo cho mình những chuyến đi đơn độc, ít nhất một lần trong đời. Có buồn chán không? Có thể. Nhưng tại sao ta lại sợ cô đơn khi nỗi cô đơn chính là bản chất của con người, vào lúc này hay lúc khác của cuộc đời. Ta đang cần những chuyến đi một mình để lặn ngụp trong cô đơn, nhưng ta biết nó không hề vô ích và tẻ nhạt.
Để quên mình và tan biến
Cái tôi của mỗi người được nhận dạng từ nhiều phương diện: gia đình, bạn bè, công việc, vật chất, sự thành đạt… Nhưng khi một mình ở vùng đất lạ, những thứ ấy là con số không. Trong mắt những người địa phương, ta chẳng là ai cả. Chính sự xa lạ này đã lấy đi tất cả quá khứ của ta. Ta không có tên tuổi, tính cách, công việc, địa vị, những mối quan hệ xã hội… Mọi thứ đều ở sau lưng. Tạm thời ta gác lại “gánh nặng” của quá khứ đã khuôn đúc con người và suy nghĩ mình. Ta chỉ là một cá thể bình thường một hôm lọt thỏm xuống cái thung lũng cuộc đời tươi đẹp này rồi nhẩn nha dạo bước.
Một mình đi, đi và đi. Ta tháo bỏ chiếc mặt nạ của những phép giao tiếp, thản nhiên buông lỏng tâm tư và biểu hiện những cảm xúc thật nhất của mình. Ta chẳng cần ai gọi tên và nhận biết. Ta thích thú tan biến trong đám đông xa lạ. Đọc tiếp “Một mình đi”